Vương Quốc Màu Xám

/

Chương 200: Sự nghi ngờ

Chương 200: Sự nghi ngờ

Vương Quốc Màu Xám

Nhất Độ Quân Hoa

18.598 chữ

02-07-2023

Ước chừng đã hai tuần Tần Thái không đụng đến việc của Tinh Tú thính, thứ Lão gia tử để lại cho cô như một bể tri thức không bờ, là một hộp bảo vật. Mà cô cần thời gian để tiêu hóa.

Sau hai tuần, Tần Thái về trấn Chu Dương, vẫn mang theo rất nhiều quà cáp cho Tần Thế Huy. Thời gian dần qua, chuyện của Chu Bích Hoa cũng dần phai nhạt. Tần Thái trở về không ai để ý tới và cũng không tới mức mọi người đều trốn đi.

Tần Thế Huy vẫn nhiệt tình như thế, chỉ là bây giờ gia đình có thêm hai thành viên mới. Một là bạn gái của anh hai, tên Vương Lộ, một là vợ mới của Tần Thế Huy, tên Ngô Quỳnh. Lúc giới thiệu Ngô Quỳnh, ông ta chú ý đến sắc mặt cô. Năm nay Ngô Quỳnh hai mươi tuổi, nghe nói là đến từ một nơi rất nghèo. Vì nhà cô ta đòi mười vạn lễ hỏi, xung quanh không có ai trả nổi nên mới tìm ở nơi khác.

Mà hiện giờ đối với Tần Thế huy, mười vạn chỉ là chuyện nhỏ, thế là đơn giản cưới cô ta đến. Đối mặt với cô gái cùng tuổi với mình, Tần Thái vẫn cười như thế, cô nhàn nhạt gọi một tiếng: "Dì."

Mặt Tần Thế Huy cười ra cả nùi nếp nhăn.

Đã nghỉ quá lâu nên Tần Thái đến Tinh Tú thính nhiều hơn. Ứng Quả Nhi trang điểm ngày càng tinh xảo, quần áo trang phục cũng là đồ mới mua, trở thành đóa hoa mới của Tinh Tú thính. Tần Thái căn bản không hỏi đến, mà thời gian Nhị gia đến đây vẫn nhiều như cũ, còn ngồi ngốc ở đây. Nguyên nhân à....đương nhiên lòng Tần Thái hiểu rõ.

Ngày hội giao lưu của Huyền Thuật sư đang đến gần. Với chức Tiên Tri của Nhân Gian, lần đầu tiên Tần Thái nhận được thư mời hội giao lưu. Bệnh chung của người Huyền môn là trạch. Ngày thường không bao giờ tụ tập, thế nên các hội như thế này rất đặc biệt. Mỗi lần tổ chức thịnh hội mới có thể nắm bắt được trình độ của Huyền môn đã phát triển tới mức nào.

Chia sẻ thành quả cũng là một phần của hội. Cho nên chẳng những phải mời các quyền quý Huyền môn, mà có cả nhà giàu. Dù sao bọn họ cũng cần biết người mình mời có thật sự nổi danh không chứ.

Và đại hội như thế này, quan trọng nhất là sự tham gia của các Huyền Thuật sư giỏi nhất, nếu không chỉ là tiệc rượu như mây bay.

Cho nên mỗi năm chỉ phát ra thiệp mời giới hạn, không ngoại lệ.

Tần Thái cần tấm thiệp nền đen thiếp vàng, có chút cảm khái. Năm ngoái cô còn cần Bạch Hà hoặc là Bạch Cập dẫn đi, năm nay đã biết "Thân mời" "Rất mong sự có mặt" viết như thế nào. Cô cất vào túi, phát hiện hôm nay có Ứng Quả Nhi ở đây mà lại không thấy Lục Thiếu Hoài.

Chỗ làm của Ứng Quả Nhi chỉ cách phòng của Tần Thái qua tấm kính mờ. Tần Thái đi ngang qua: "Sao hôm nay không gặp Nhị gia?"

Ứng Quả Nhi không dám đắc tội cô, cung kính đáp lại: "Lúc nãy có tới, hình như có việc nên đã đi rồi. Có nói là gặp bạn ạ."

Tần Thái thoáng gật đầu, sau một lúc mới hỏi một câu: "Đã tiến triển đến bước nào rồi?"

Ứng Quả Nhi hơi giật mình, sau đó cười nhẹ: "Tiên Tri xin đường trêu ghẹo tôi."

Tần Thái nhướng mày: "Cố lên nha, nói không chừng sau này tôi phải gọi cô một tiếng phu nhân đấy."

Ứng Quả Nhi cũng có chút bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, thấy Tần Thái không có gì là vui, cô thở dài: "Tiên Tri nói đùa rồi, chỉ là nói với nhau mấy câu thôi ạ."

Tần Thái thoáng gật đầu, thấy Đàm Tiếu đang đi tới thì phát Ứng Quả Nhi ra ngoài đi mua vật tư.

Lúc này Lục Thiếu Hoài đang ở trấn Chu Dương, quê quán Tần Thái.

Tần Thế Huy cười lấy lòng, sắc mặt Lục Thiếu Hoài xanh mét: "Ông muốn cưới vợ mới? Ông có bị lừa đá vào đầu không? Biết rõ Tần Thái thương yêu mẹ tới mức nào, ông còn có thể cưới một người bằng tuổi với cô ấy làm mẹ kế? Tần Thế Huy, ông làm việc có thể có đầu óc chút không?"

Xưa nay hắn luôn nho nhã lễ độ, bị tức giận đến mức này không dễ. Tần Thế Huy bị mắng vẫn cười: "Cậu gấp cái gì, tôi là cha nó, nó là con gái tôi. Tôi muốn cưới ai nó quản được sao? Còn không phải nó cung kính gọi tiếng dì rồi à? Hơn nữa, tôi cưới vợ là để cái nhà này giống gia đình, mỗi lần nó về là có cơm canh nóng để ăn. Đấy là vì muốn nó ở lại, cậu nhìn đi, chắc chắn về sau nó sẽ thường xuyên về nhà."

Lục Thiếu Hoài thật không biết tại sao hắn lại có qua lại với người như thế này, hắn đập lên bàn: "Cho nên ông mới mua biệt thự ở phía nam thành phố sao? Chỉ cuối tuần mới về lại đây tiếp khách à? Tần Thế Huy, ông nghĩ mình là ai?"

Mặt Tần Thế Huy đỏ lên, không ngờ cậu thanh niên này cái gì cũng biết. Tuy ông ta không rõ nguyên nhân, nhưng cũng có lòng nghi ngờ: "Rốt cuộc vì sao cậu lại nhất định phải bắt tôi khom lưng uốn gối với đứa con gái bất hiếu như nó? Chẳng lẽ nó làm ra chuyện phạm pháp gì bên ngoài sao?" Ông ta khẩn trương: "Một nhà chúng tôi sẽ không bị liên lụy chứ?"

Lục Thiếu Hoài tức giận, Trần Khoa cũng chịu không nổi: "Câm miệng! Ông còn muốn nhận tiền nữa không? Đừng quên là khoản vay mua nhà còn chưa trả hết!"

Thần sắc Tần Thế Huy lập tức đổi lại vẻ cung kính: "Hê hê, tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi. Thật ra nó bỏ nhà đi lâu như vậy, làm cái gì thì sao chúng tôi biết được, đúng không?"

Lục Thiếu Hoài cắn răng, gằn từng chữ một: " Lập tức dọn về lại, chuẩn bị để cô ấy đi thăm mộ mẹ."

Tần Thế Huy liên tục đồng ý, Lục Thiếu Hoài xoay người đi ra khỏi sân. Cho đến khi ngồi vào xe, sắc mặt hắn vẫn xanh mét như thế. Trần Khoa an ủi: "Nhị gia, hà tất phải bực mình vì thứ ngu xuẩn này? Bây giờ ngài đứng đầu Nhân Gian, tuy Lam Trù làm Tiên Tri rất cao quý nhưng vẫn phải nghe lời ngài sai đâu đánh đấy. Tôi thấy kẻ địch lớn nhất của chúng ta chính là Trật Tự, ngài thật sự không cần lo lắng mấy chuyện này."

Lục Thiếu Hoài ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, hồi lâu mới mở miệng: "Có một người cha như vậy sao chịu nổi nhỉ? Chẳng qua là...ta đề phòng tai họa trước, đi thôi."

Ngày hôm sau, Tinh Tú thính.

Bạch Cập đến đón Tần Thái tan tầm, sau khi cô lên chức Tiên Tri, ít khi thấy hắn đến đây. Cho nên lúc này hấp dẫn nhiều ánh mắt xung quanh. Tần Thái có chút bất ngờ: "Chà, Phán quan trưởng hôm nay không tránh Nhị gia sao?"

Khi đó trong văn phòng còn có Ứng Quả Nhi mà cô không hề kiêng dè. Bạch Cập thẳng thắn: "Cô đã vô tình, thì ta tránh làm gì?"

Hắn ngồi xuống bàn làm việc của Tần Thái, Ứng Quả Nhi nhoẻn miệng cười pha cho hắn ly cà phê, thêm sữa ít đường là khẩu vị của Bạch Cập. Cô ta cũng có mắt, biết trước đây Tần Thái còn là Bộ trưởng bộ Tài nguyên đã có quan hệ gì. Đương nhiên Ứng Quả Nhi sẽ phải tránh đi.

Sắp đi ra khỏi cửa, còn liếc mắt nhìn Tần Thái đang ngồi trong lòng Bạch Cập. Bạch Cập thoáng nhíu mày, dường như có bất mãn với "Bạch Cập thích nhất": "Sao lại mềm như vậy?"

Sau đó cô ta nghe thấy giọng Tần Thái có ý khó hiểu: "Chỗ nào mềm, hôm qua còn bị sư thúc làm cho sưng lên đấy."

Bạch Cập im lặng một chút, giọng lạnh như băng: "Ta nói làn da."

.....

Cửa văn phòng đóng lại, Ứng Quả Nhi đã đi ra xa. Tần Thái lấy vài tờ giấy ghi chép khẩu quyết trong ngăn kéo ra: "Nếu cô ta dùng thứ này, Nhị gia có thể hứng thú với cô ta hơn không?"

Bạch Cập cầm lấy nhìn thoáng qua, tức khắc ánh mắt thay đổi, gương mặt nghiêm túc: "Đây là....cô viết?"

Trên này ghi khẩu quyết cách thay đổi hơi thở của hồn phách, dùng khoa học mà nói là trong thời gian ngắn tỏa ra hơi thở hormone k/ích thích đối phương, làm đối phương bị hấp dẫn bởi người sử dụng. nhưng kiểu hơi thở này sẽ không tồn tại lâu, không ai biết sau này sẽ thế nào.

Thứ Bạch Cập bất ngờ không phải là tác dụng, mà là cách dùng từ tinh chuẩn, không chút rườm rà hỗn tạp. Hắn là người trong nghề, vừa nhìn đã biết có bao nhiêu tinh diệu. Chú ngữ như thế này tuyệt đối không phải người còn non trẻ như Tần Thái có thể viết được.

Phạm vi của chú ngữ rất rộng. Cả trời đất, yêu, ma, quỷ, quái, sát, tiên, thần, mỗi chủng tộc đều có tiếng mẹ đẻ riêng. Và chỉ có những Huyền Thuật sư có năng lực mới có thể viết nên chú ngữ có khả năng dẫn động thiên địa, tương thích với Thiên Đạo. Những thứ này tuyệt đối không thể chỉ xem vài quyển sách là học được.

Giống như làm thơ vậy, thơ của Tô Đông Thành sẽ khác một trời một vực với thơ của học sinh tiểu học.

Tần Thái cười nhạt không trả lời, Lão gia tử truyền thụ sở học cả đời cho cô. Có được những kí ức đó, viết cái này không phải là dễ như ăn cháo sao?

Bạch Cập không hỏi sâu, nhìn một lát rồi nhả hai chữ: "Rất tốt."

Từ miệng hắn mà nghe được chữ tốt đã là phá lệ, thêm từ rất đã chứng minh năng lực của Lão gia tử. Tần Thái liền yên tâm, xem ra lão không hố mình. Cô tương đối cẩn thận, mấy thứ này vẫn nên có Bạch Cập đồng ý thì tâm mới an.

Tần Thái đi về sớm, Ứng Quả Nhi dọn dẹp sắp xếp lại bàn làm việc cho cô thì thấy một tờ giấy ghi chi chít. Vốn cô ta cũng là phán quan, là nhóm lực lượng tinh anh nhất Nhân Gian. Tuy rằng những khẩu quyết này do Tần Thái nghĩ ra, nhưng cũng giống như bác sỹ xem đơn kê thuốc, tác dụng đại thể vẫn hiểu được.

Ứng Quả Nhi nhíu mày, lén lút cất đi một tờ.

Ngày hôm sau, Tần Thế Huy gọi cho Tần Thái, bảo cô cuối tuần về nhà đi thăm mộ của Chu Bích Hoa. Tần Thái định đồng ý thì nghe ông ta nói đến ra mắt người sắp thành mẹ kế với mẹ cô. Tần Thái lấy cớ cuối tuần có việc cần làm để từ chối.

Hội giao lưu Huyền Thuật sư tổ chức vào cuối tuần, Tần Thái đến là đã trễ, nhưng đại gội lại cử hành lùi lại nửa tiếng. Ban tổ chức không nói rõ vì sao, nên ai cũng âm thầm suy đoán, chắc là đang đợi Tiên Tri của Nhân Gian?

Ban tổ chức của đại hội này là thế gia Huyền môn, trung lập với cả Trật Tự và Nhân Gian. Bởi vì còn có tính chất mua bán thương nghiệp nên họ không dám đắc tội với ai. Lần này Tần Thái đến trễ khiến họ còn tưởng đã đắc tội chỗ nào.

Cố ý chờ cô, tuy không nói rõ, nhưng ít nhất cũng biểu lộ thành ý tôn trọng đối với Tiên tri Nhân Gian.

Thật sự Tần Thái không cố ý phô trương, chỉ là tối hôm qua cả SU và Đàm Tiếu đều nổi điên, náo loạn quá mức làm cô ngủ quên.

Bởi vì là người cuối cùng đi vào hội trường, tất cả đôi mắt chăm chú nhìn vào, cả ánh đèn cũng tu lại. Mà cô gái nhỏ với dáng vẻ thản nhiên đi qua muôn vàn ánh mắt, đến chỗ ngồi của cô, không có chút nào khác biệt. Tựa như không có ánh nhìn chằm chằ, không có tiếng người, cũng không có cả thiên địa, chỉ một mình cô.

Vị trí của Bạch Cập đương nhiên là bên cạnh, thủ lĩnh của cả Trật Tự và Nhân Gian đều không tham gia đại hội thế này, nên Tần Thái và Bạch Cập là đại diện cho Nhân Gian. Ánh mắt Bạch Cập cũng dời theo bước chân cô, hắn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên thấy Tần Thái, dáng vẻ vừa thơ ngây vừa ngốc nghếch. "Phán quan của cô đâu?" sau khi cô đã ngồi xuống, Bạch Cập thấp giọng hỏi. Tiên Tri tham gia đại hội, phải có bảo vệ bên cạnh. Đương nhiên là hắn đã phái người, Tần Thái chỉ lắc đầu: "Tôi sai đi làm chuyện khác rồi, vướng lắm."

Bạch Cập nhíu mày: "Tiên Tri đi ra ngoài mà không có người hầu theo, thích hợp sao?"

Tần Thái cười nhạt: "Phán quan trưởng, Quan Vũ cũng từng một mình một đao xông pha, tôi cần gì phải có chúng tinh phủng nguyệt? mấy chuyện phô trương đó bỏ bớt đi, không có ý nghĩa."

Bạch Cập hơi giật mình, hẻ hèn sau mấy năm, từ một đứa nhóc vô tri ngây thơ đã như đóa hoa xuân thong dong dưới nắng gắt.

Tên của Tần Thái ở Nhân Gian là Lam Trù. Lần này tham sự cô dùng cơ thể "Bạch Cập thích nhất". Nhưng ở đây đều là tinh anh của Huyền môn, thân thể có thể đổi mà hồn phách thì không. Thân phận cô là Tiên Tri Nhân Gian, còn cao hơn cả Bạch Cập, cho nên cô muốn giấu đi thì không ai dám nhiều lời.

Ban tổ chức giới thiệu xong các khách mời là coi như bắt đầu đại hội. Hôm nay hội giao lưu chia thành 365 gian triển lãm cá nhân, cùng với 9 triển lãm chính. Tần Thái không dắt người theo, quả nhiên là nhẹ nhàng, một đường lượn lờ khắp nơi. Tuy Bạch Cập không cố tình đi theo bảo vệ, nhưng vẫn cố chú ý đến cô từ xa. Nếu mà Tần Thái có chuyện gì thì trách nhiệm đầu tiên chính là bộ Phán quan của hắn. Mặc dù hắn cảm thấy Tần Thái gặp chuyện là tình huống rất khó xảy ra.

Tần Thái đi một vòng cả đại sảnh, bây giờ thì đám pháp chú trận pháp này khó lọt vào được mắt cô.

"Tần Thái!!" bỗng có tiếng gầm nghiến răng nghiến lợi vang lên, theo đó là một quyền xé gió lao đến. Tần Thái nghiêng người tránh đi, Bạch Cập đã sớm phát hiện, lập tức phóng pháp bảo, giao long màu đen tuyền tức khắc hiện thân phóng thẳng. Huyền Thuật sư coi pháp bảo của mình như sinh mệnh, có thể thấy lần này hắn ra sát chiêu.

Cho dù là Huyền Thuật sư cấp cao, mấy ai đã tu pháp bảo ra khí linh? Xung quanh lập tức loạn cả lên. Mắt thấy giao long sắp đánh người kia, oan nghiệt trên tay Tần Thái lao ra chặn. Oành một tiếng lớn, quả nhiên pháp bảo của Bạch Cập bị hoảng sợ lùi về tay hắn.

Lúc này Bạch Cập đã vọt tới cạnh cô, chay mày: "Giải thích."

Tần Thái nhìn gương mặt thiếu niên mười mấy tuổi tập kích mình kia, một đầu tóc vàng kim, sự trẻ tuổi đẹp trai ẩn hiện vài phần cương nghị của đàn ông. Thứ này có thể là ai, đùng là Yến Tiểu Phi đã hận cô đến thấu xương.

Gặp lại kẻ thù, mắt Yến Tiểu Phi đỏ cả lên, răng chắn chặt môi, một lòng muốn băm vằm cô. Tần Thái lắc dầu, không định giải thích gì với Bạch Cập: "Chỉ là hiểu lầm, đi thôi."

Bạch Cập liếc sang Yến Tiểu Phi một cái, cảm thấy tên nhóc này không có tính uy hiếp gì với cô mới xoay người đi cùng Tần Thái.

Yến Tiểu Phi không phải là Tần Thái, chịu không nổi sự chú ý từ xung quanh. Mặt hắn đỏ lên chạy như trốn khỏi đại sảnh. Đi không bao xa bỗng người cản đường hắn: "Con có quan hệ gì với nha đầu của Bạch Hà kia?"

Lòng Yến Tiểu Phi đầy ắp giận dữ, nhưng vừa nhấc đầu thì thấy là Yến Trọng Hoan. Nháy mắt hắn như quả bóng cao su bị thủng, một đống phẫn hận không biết nên xả thế nào. Gương mặt Yến Trọng Hoan nghiêm túc: "Con rất giận dữ, nhưng cô ta lại có tâm bảo vệ con, nói thật đi."

Mặt Yến Tiểu Phi đỏ rực như rỉ máu, hắn há miệng thở dốc rồi lại cắn môi, chuyện như thế này dù hắn và Yến Trọng Hoan tình như cha con vẫn không thể nói nên lời. Yến Trọng Hoan là người như thế nào, hắn lập tức đỡ lấy bờ vai Yến Tiểu Phi, thở dài: "Vi sư chính vì sợ con thẹn thùng nên không đề cập đến chuyện này. Không nghĩ là lòng con vẫn chưa buông xuống được."

Yến Tiểu Phi vừa sợ vừa kinh ngạc kêu lên: "Sư, sư phụ, người biết rồi sao?"

Yến Trọng Hoan vỗ vỗ bờ vai hắn: "Trên đời này làm gì có bức tường nào chặn được gió? Sư phụ coi con như con mình, mà con lại không nói tâm sự sự với ta."

Tính tình Yến Tiểu Phi đơn thuần, lúc đó liền vội vã biện bạch: " Đồ nhi không phải có ý giấu, chỉ là chuyện này thật sự quá hoang đường, đồ nhi thật sự mất hết cả mặt mũi, không dám mở miệng."

Yến Trọng Hoan biết tính hắn đanh đá chua ngoa, cơ bản là nhìn ra vấn đề giữa Yến Tiểu Phi và Tần Thái. Tần Thái cảm thấy hổ thẹn với nó, mà nó lại hận cô ta đến thấu xương. Hơn nữa lại là chuyện xấu hổ không dám nói. Chẳng lẽ nha đầu kia dám bá vương ngạnh thượng cung với đồ nhi của hắn?

(Bá vương ngạnh thượng cung nói nôn na là h.i.ế.p)

Lòng Yến Trọng Hoan có hồ nghi, cũng không chọc phá: "Con ngoan, sư phụ biết con hận cô ta quá sâu, nhưng con người sinh ra không thể lấy hận mà sống. Hiện tại sư phụ có nhiệm vụ rất quan trọng giao cho con!"

Yến Tiểu Phi ngẩng đầu, ánh mắt hoang mang, Yến Trọng Hoan nắm chặt vai hắn: "Tiểu Phi, con hãy đến bên cạnh cô ta. Những thứ nha đầu đó có thể dạy cho con, con ở Nhân Gian có thể học được nhiều hơn ta. Đi đến cạnh cô ta, tìm kiếm cơ hội của mình."

Dường như Yến Tiểu Phi không hiểu lời hắn nói: "Sư phụ, người đang nói gì vậy? Cô ta là Tiên Tri của Nhân Gian mà!"

Đương nhiên Yến Trọng Hoan biết: "Nghe này Tiểu Phi, bây giờ Trật Tự bên ngoài thì xán lạn, nhưng bên trong đã nguy cơ sớm tối, chỉ có thể tồn tại dựa vào danh nghĩa của Tôn Chủ. Con ở lại đây không có ích cho con. Đến cạnh cô ta, thứ nhất là để mài giũa bản thân, thứ hai là tìm kiếm tin tức liên hệ với sư phụ. Một mũi tên trúng mấy con chim."

Một lúc sau Yến Tiểu Phi mới nhận ra đây không phải là mộng, thật sự là vừa nghe rõ: "Sư phụ muốn con đi lấy lòng cô ta?"

Biểu cảm Yến Trọng Hoan nghiêm túc: "Không phải! Con ở cạnh cô ta, nếu Trật Tự thắng Nhân Gian, thì con là nằm vùng có công lao lớn nhất. Nếu Nhân Gian thắng mà Trật Tự sụp đổ, tất nhiên quyền cao chức trọng vào tay cô ta. Con ở bên cạnh thì ắt bình an không cần lo lắng."

Yến Tiểu Phi đỏ mặt kêu: "Nhưng mà sư phụ, con là đàn ông con trai, sao có thể lấy sắc hầu cô ta?"

Yến Trọng Hoan hiểu rõ, vậy thật sự là có chuyện này. Hắn vẫn không đổi sắc: "Tiểu Phi, con có thấy Tần Thái không? Với lứa tuổi này mà đã có khí độ như thế, chứng minh thời đại của tiền bối đã qua, sắp tới là thời đại của các con. Mà con chỉ là một đứa nhỏ, sẽ chỉ nằm dưới cánh của sư phụ cầu sinh thôi sao. Yến Tiểu Phi, bây giờ là lúc con có thể bảo vệ được sư phụ!"

Lúc này Yến Tiểu Phi mới ý thức đước Yến Trọng Hoan rất tỉnh táo, mỗi lời mỗi câu này như đã ấp ủ thật lâu. Chỉ là đang tìm kiếm cơ hội. Bàn tay rộng đặt trên vai, bình thường chính là sức mạnh cổ vũ của hắn, nay lại quá nặng nề.

Yến Trọng Hoan không lên giọng hay lớn tiếng, vì hắn quá hiểu đồ đề của mình: "Con cho rằng vì sao Bạch Hà lại đưa đệ tử nhập vào Nhân Gian? Bây giờ sư phụ mới hiểu, hắn đã sớm nghĩ kỹ đường lui. Quả nhiên sư phụ không bằng hắn. Nhưng mà Tiểu Phi, con người như Tần Thái nặng nhất là tình. Nếu con ở bên cô ra, chắc chắn sẽ không bạc đãi con. Nếu như ngày nào đó Trật Tự không còn tồn tại, lấy năng lực của con ít nhất có thể đảm bảo thầy trò ta bình yên."

Hắn đã đem tánh mạng của mình ra, Yến Tiểu Phi còn có thể từ chối sao?

Tần Thái một đường đi ra ngoài, cô không muốn nhắc lại với Bạch Cập chuyện bề Yến Tiểu Phi. Rồi ngoài ý muốn cô gặp Bạch Hà. Mấy tháng không gặp, Bạch Hà vẫn mặc trường bào màu xanh ngọc như thế, thần thái sáng láng. Bạch Cập vừa thấy anh đã nổi lên tính công kích.

Tuy thân thể Tần Thái đã khác, những sẽ bại lộ dưới đôi mắt của Bạch Hà. Anh đi tới vốn định đưa tay sờ đầu cô, mà nghĩ đến ở đây nhiều người, đành yên lặng buông xuống. Mắt Tần Thái sáng như đuốc, cô chú ý đến chi tiết này. Cô cũng không thể biểu hiện thân mật với Bạch Hà, tuy ở Trật Tự Bạch Hà không có chức vị gì quan trọng, nhưng rốt cuộc vẫn là người của Trật Tự.

Thân phận hai người vốn khác biệt, quá thân mật sẽ chọc ra chuyện.

Vì thế lần này hai thầy trò gặp nhau chỉ có thể cười nhẹ mà qua. Vốn dĩ chuyện đến đó là xong, mà Bạch Cập vốn có hận đoạt vợ. Lúc Tần Thái gật đầu với Bạch Hà rồi định đi, thì Bạch Cập bước tới trước duỗi tay ôm lấy eo cô.

Gương mặt Bạch Hà cứng đờ, ánh mắt gắt gao bám chặt lấy bàn tay Bạch Cập đang ở bên hông Tần Thái. Mặt Bạch Cập thì lạnh như băng, nếu không phải trước mặt nhiều người không thể mạo phạm Tiên Tri. Chỉ sợ hắn sẽ thực hiện hết cả quá trình làm bậy một lần. Mắt Bạch Hà nhìn thẳng vào Tần Thái, anh không chấp nhận nổi chuyện này.

Hắn đang làm cái gì? Anh không thể hỏi trước mặt như vậy. Một người là Tiên Tri Nhân Gian, một người là Phán quan trưởng Nhân Gian, dù cho thật sự có chuyện gì thì anh lấy lập trường gì để hỏi?

Nhưng mà em trai anh có khả năng bức gian đồ đệ của anh. Thân là sư phụ, sao có thể không hỏi?!

DeYun có lời muốn nói: Má ơi chương này nó dài TT.TT

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!